Mọi Người Nhất Định Phải Biết Tiếc Phước và Khiêm Tốn

MỌI NGƯỜI – NHẤT ĐỊNH PHẢI BIẾT TIẾC PHƯỚC VÀ KHIÊM TỐN.
– Hòa Thượng Hải Hiền –

Lão hòa thượng Hải Hiền có lần trong lúc ăn mì, đã kể một câu chuyện cho một thanh niên nghe, câu chuyện như sau:

Thời nhà Đường, dưới quyền của Lý Thế Dân có hai người tài giỏi, một người tên Viên Thiên Canh, một người tên Lý Thuần Phong, hai người này đều tinh thông Kinh Dịch, thần cơ diệu toán.

Có một ngày, hai người cùng nói chuyện phiếm với Lý Thế Dân, hai người họ tự xưng đối với việc quá khứ và vị lai không gì không biết…

Lý Thế Dân cũng là nhất thời hứng khởi, bèn nói với hai người:
“Vậy các ngươi đoán thử xem tuổi thọ của quả nhân còn có bao nhiêu?”
Hai người đều nói không dám tính ra, Lý Thế Dân nói:
“ Không hề gì, các ngươi mạnh dạn mà nói, quả nhân không kiêng kị!”

Hai người thế là mỗi người tự bói một quẻ cho Lý Thế Dân.

Lý Thế Dân hỏi rằng:
“Kết quả thế nào đấy?”
Hai người nhìn lẫn nhau, đều không nói chuyện.
Lý Thế Dân nói:
“Các ngươi không cần có bất kỳ lo lắng nào, bất kể kết quả ra sao đều phải nói thẳng ra, quả nhân nhất định sẽ không trách tội các ngươi.”

Hai người nghe hoàng thượng nói sẽ không trách tội họ, thì cùng nói rằng:
“Kết quả suy đoán của hai chúng thần như nhau, hoàng thượng vào giữa đêm hôm nay sẽ về trời rồi.”

Lý Thế Dân sau khi nghe xong thì cười, nói:
“Hai vị ái khanh lần này chắc chắn phải tính sai rồi, các ngươi xem tinh thần cả người ta đây, giống như người sắp chết không?”

Hai người đều nói:
“Đích thực không giống.”

Đêm hôm đó, Viên Thiên Canh và Lý Thuần Phong lén lút trù tính, giả như hoàng thượng đêm nay không chết, vậy ngày mai chắc chắn phải truy cứu tội khi quân hai người, hai người càng nghĩ trong lòng càng không có lòng tin, cuối cùng quyết định chạy trốn ngay trong đêm ấy.

Họ mỗi người cưỡi một con lừa, gấp gấp rút rút chạy suốt một đêm, sáng sớm ngày hôm sau, chạy đến một ngã ba đường. Chỉ thấy ngay chính giữa trên con đường này, mọc một cây, thân cây tách biệt, giống như hai cánh tay của một người duỗi ra.

Lúc này đối diện một cụ già chống một đôi gậy đi đến. Hai người ghì chặt con lừa định nghỉ ngơi một lát, thật là “tam cú bất ly bổn hãng”, Viên Thiên Canh nói với Lý Thuần Phong:
“Đạo huynh, chúng ta đoán thử xem ông lão này sẽ từ bên trái của cây qua, hay là từ bên phải qua, được không?”

Lý Thuần Phong nói:
“Đạo huynh, tôi đã đoán ra lão ấy chắc chắn phải từ bên trái qua.”
Viên Thiên Canh nói:
“Không đúng nha, đạo huynh! Tôi suy đoán thế nào ra lão ấy phải từ bên phải qua vậy?”

Hai người đang tranh cải không ngớt, lại thấy cụ già chống đôi gậy đi đến dưới cây, mắc đôi gậy trên cây, từ giữa chạc cây nhảy qua. Hai người vô cùng kinh ngạc, lập tức dừng tranh cải lại, họ rất muốn biết cụ già này tại sao lại nghĩ ra từ giữa cây nhảy qua, thế là đến trước cụ già thỉnh giáo cụ.

Cụ già cười hỏi rằng:
“Các ngươi hai thần tiên sống sao lại đến chỗ này vậy?”
Hai người càng thêm kinh ngạc hơn nữa, bèn đem câu chuyện bói quẻ cho Lý Thế Dân nói luôn một lần.
Cụ già nói:
“Việc này có gì đâu, các ngươi trở về đi!”
Hai người vội vã hỏi rằng:
“Vậy cụ biết hoàng thượng hiện nay ra làm sao rồi không?”
Cụ đáp:
“Bình yên mạnh khỏe.”
Hai người họ lần này cuống lắm rồi, nói:
“Vậy chúng tôi càng không dám quay về nữa.”

Cụ già nói:
“ Sau khi các ngươi đi về, hoàng thượng nếu như hỏi chuyện các ngươi, thì các ngươi nói: Giờ tý đêm qua, bệ hạ bỗng phiền não trong lòng, muốn uống bát canh hạt kê, lúc uống không cẩn thận làm rơi một hạt kê xuống đôi ủng, bệ hạ vói tay nhặt hạt kê này lên, bởi vì duyên cớ hạt kê này, cảm động được ông trời, ngọc đế ca ngợi người cao quý là thiên tử, nhưng mà có thể yêu quý một hạt kê, người đối với con dân sao có đạo lý không yêu quý chứ?
Thế là tăng 20 năm tuổi thọ cho bệ hạ.”

Hai người nghe cụ già này nói như vậy, bội phục năm vóc sát đất, ca ngợi cụ già rằng:
“Cụ mới là thần tiên sống! Chúng tôi so với cụ, thì giống như nước trong sông ngòi so với nước biển lớn vậy.”

Cụ già xua tay liên hồi, nói rằng:
“Dù sao cũng không thể so sánh như vậy chớ, điều ta đã học chẳng qua là một bình được lấy ra từ trong nước biển lớn, vẫn không phải đầy lắm.”

Viên Thiên Canh và Lý Thuần Phong nghe xong, hổ thẹn đến không còn mặt mũi nào, nói với cụ già:
“Cụ là một bình không đầy, hai người chúng tôi lạch cạch nửa bình thôi!”
*********************************************************

Lão Hòa thượng Hải Hiền kể xong câu chuyện, cười nói với người thanh niên:
“Đây là truyền thuyết, nhưng rất có ý nghĩa. Con nghe hiểu hay không?”
Anh thanh niên:
“Con nghe hiểu được chút ít, là dạy người tiếc phước, cũng dạy người phải khiêm tốn.”

Lão Hòa thượng cầm đôi đũa lên khều mì trong bát, vẫn cười hi hi như thế nói:
“Tốt! Tốt! Tốt! Con xem con nhặt lên một cọng mì này có được bao nhiêu phước nhé! – tăng thêm 20 năm tuổi thọ, còn tăng thêm học vấn. Nếu như con có thể cả đời kiên trì tiếc phước, khiêm tốn, thế thì chắc chắn sẽ có thành tựu lớn.”

Lão Hòa thượng nói điều này rất vi diệu. Ngài nói, tuy chỉ là một câu chuyện, nhưng ý nghĩa của nó rất hay, rất chính xác.
Người nhất định phải tiếc phước, làm gì đều không được quá đáng.
NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT !


Bài Cùng Thể Loại