101 Câu chuyện Thiền (21-30)

Chuyện 21: Âm thanh Của Một Bàn Tay

Thiền sư của chùa Kennin là Mokurai, Tiếng Sấm Yên Lặng. Ông có một đệ tử bảo trợ nhỏ tên là Toyo chỉ mới mười hai tuổi. Toyo thấy các môn đồ lớn tuổi hơn đến thăm phòng thầy vào mỗi buổi sáng và mỗi buổi tối để được chỉ dạy về thiền định an tâm theo đó họ được trao cho những công án để ngăn chặn cho tâm khỏi chao động.

 

Toyo cũng mong ước được ngồi tham thiền.

“Hãy chờ đợi thêm ít lâu,” Mokurai bảo. “Con hãy còn nhỏ lắm.”

Nhưng cậu bé nài nỉ, nên cuối cùng ông thầy ưng thuận.

Vào buổi tối cậu bé Toyo đến bên ngoài ngưỡng cửa phòng thiền của Mokurai vào một thời điểm thích hợp. Cậu đánh chiêng báo hiệu mình hiện diện, cúi chào cung kính ba lần phía ngoài cửa, rồi đến ngồi trước mặt thầy yên lặng kính cẩn.

“Con có thể nghe thấy âm thanh của hai bàn tay khi chúng vỗ vào nhau,” Mokurai nói. “Bây giờ hãy cho ta biết về âm thanh của một bàn tay.”

Toyo cúi chào và lui về phòng mình mà nghiên cứu vấn đề này. Từ cửa sổ phòng mình cậu có thể nghe thấy âm nhạc của các cô đào hát. “A! Ta thấy được rồi!” cậu reo lên.

Đêm hôm sau, khi thầy của cậu bảo cậu diễn tả âm thanh của một bàn tay, Toyo bắt đầu chơi âm nhạc của các cô đào hát.

“Không, không,” Mokurai nói. “Chẳng bao giờ như vậy đâu. Cái dó không phải là âm thanh của một bàn tay. Con chưa thâu thái được gì hết.”

Cho rằng âm nhạc như thế có thể làm gián đoạn, Toyo di chuyển chỗ ở của cậu đến một nơi yên tĩnh.Cậu ta lại tham thiền. “Âm thanh của một bàn tay có thể là gì?” Cậu chợt nghe tiếng nước nhỏ giọt. “Ta thấy rồi,” Toyo tưởng tượng.

Lần sau khi cậu đến trước mặt thầy của cậu, Toyo bắt chước tiếng nước nhỏ giọt.

“Đó là cái gì vậy?” Mokurai hỏi. “Đó là tiếng nước nhỏ giọt, nhưng không phải là âm thanh của một bàn tay. Cố nữa đi.”

Toyo trầm tư để nghe âm thanh của một bàn tay nhưng chẳng ăn thua gì. Cậu nghe thấy tiếng thở dài của gió. Nhưng âm thanh bị bác bỏ.

Cậu nghe thấy tiếng kêu của một con cú. Tiếng đó cũng bị từ chối.

Âm thanh của một bàn tay không phải là những con châu chấu.

Cả đến hơn mười lần Toyo đến viếng thăm Mokurai với các âm thanh khác nhau. Tất cả đều sai. Gần suốt một năm cậu cứ nghĩ ngợi xem âm thanh của một bàn tay là thế nào.

Sau cùng cậu bé Toyo nhập vào thiền định thật sự và vượt qua tất cả các âm thanh. “Ta không còn thâu thập được thêm gì nữa,” cậu giải thích về sau này, “bởi vậy ta đã đạt tới âm thanh không âm thanh.”

Toyo đã ngộ được âm thanh của một bàn tay.

 

Chuyện 22: Tim Ta Cháy Như Lửa

Soyen Shaku, thiền sư đầu tiên tới Châu Mỹ, nói: “Tim ta cháy như lửa nhưng mắt ta lạnh như tro tàn.” Ngài đặt ra những quy luật sau mà ngài thực hành mỗi ngày trong cuộc đời ngài.

Buổi sáng trước khi khoác y phục, hãy thắp nhang và thiền định.

Lui vào an nghỉ theo một giờ giấc nhất định. Nhận phần ăn uống vào những lúc nhất định. Ăn điều độ và không bao giờ tới mức thỏa mãn.

Tiếp một người khách với cùng một thái độ mà bạn có khi ở một mình. Khi ở một mình, cũng giữnguyên thái độ như lúc bạn tiếp khách.

Lưu ý vào điều gì bạn nói, và bất cứ bạn nói điều chi, hãy thực hành điều đó.

Khi một cơ hội đến đừng để nó trôi đi, tuy nhiên luôn luôn suy nghĩ hai lần trước khi hành động.

Đừng nuối tiếc quá khứ. Hãy nhìn tới tương lai.

Nên có thái độ không hãi sợ của một người anh hùng và trái tim thương yêu của một đứa trẻ.

Khi đi ngủ, hãy ngủ như là bạn đang bước vào giấc ngủ cuối cùng của bạn. Khi thức dậy, hãy rời bỏ cái giường lại phía sau bạn ngay tức khắc như là bạn vứt bỏ đi một đôi giày cũ.

 

Chuyện 23: Sự Ra Đi Của ESHUN

Khi Eshun, thiền sư ni, đã ngoài sáu mươi tuổi và sắp lìa cõi dương gian này, bà bảo một vài sư chất củi thành đống ở trong sân.

Đích thân ngồi vững vàng ở ngay giữa giàn hỏa táng, bà ra lệnh châm lửa ở xung quanh giàn.

“Sư bà ơi!” một sư kêu lớn lên, “trong đó có nóng không?”

“Chuyện như thế chỉ có kẻ ngu xuẩn như ngươi mới quan tâm đến mà thôi,” Eshun trả lời.

Ngọn lửa bốc lên cao, và bà qua đời.

 

Chuyện 24: Tụng Kinh

Một bác nông dân thỉnh một thầy tu phái Tendai tụng kinh cho vợ bác ta, bà ấy vừa qua đời. Sau khi kinh tụng đã xong, bác nông dân hỏi: “Thầy có nghĩ rằng vợ tôi sẽ được phước vì việc này không?”

“Không những chỉ vợ bác, mà tất cả chúng sinh hữu tình đều được hưởng phước trong việc tụng kinh,” thầy tu trả lời.

“Nếu thầy nói mọi chúng sinh hữu tình đều được hưởng phước,” bác nông dân nói, “vợ tôi có lẽ rất yếu đuối và những người khác sẽ dành mất phần của bà ấy, tranh phần phước mà bà ấy đáng lẽ được hưởng. Cho nên xin thầy làm ơn tụng kinh cho riêng bà ấy thôi.”

Thầy tu giải thích rằng mong ước của một người Phật tử là hồi hướng phước báu và công đức cho tất cả mọi chúng sinh.

“Đó là một lời dạy cao quý,” bác nông dân kết luận, “nhưng xin thầy hãy cho một ngoại lệ. Tôi có một tên hàng xóm, hắn thô lỗ và xấu ác với tôi. Ch? xin thầy loại bỏ tên đó ra khỏi cái thành phần chúng sinh hữu tình kia thôi.”

 

Chuyện 25: Ba Ngày Nữa

Suiwo, đệ tử của Hakuin, là một thiền sư giỏi. Trong một mùa an cư kiết hạ, một đệ tử từ một hòn đảo miền nam Nhật Bản đến thăm thầy.

Suiwo trao cho anh ta một công án: “Hãy nghe âm thanh của một bàn tay.”

Anh đệ tử ở lại ba năm trời mà vẫn chưa vượt qua được cuộc trắc nghiệm này. Một đêm anh ta mắt đẫm lệ tìm đến Suiwo. “Con phải trở về miền nam trong sự nhục nhã và ngượng ngùng,” anh ta thưa, “vì con không thể giải đáp được vấn đề của con.”

“Hãy đợi thêm một tuần nữa và siêng năng thiền định.” Suiwo khuyên. Anh đệ tử vẫn không giác ngộ được. “Hãy cố gắng thêm một tuần nữa,” Suiwo nói. Anh đệ tử vâng lời, nhưng vô ích.

“Vậy thêm một tuần nữa.” Tuy nhiên vẫn không có hiệu quả. Anh đệ tử thất vọng xin được bãi miễn, nhưng Suiwo yêu cầu thêm năm ngày thiền định nữa. Không có kết quả gì. Rồi ông nói: “Thiền định thêm ba ngày nữa, nếu anh không đạt được giác ngộ thì tốt hơn hết là anh nên tự tử đi.”

Đến ngày thứ hai anh đệ tử giác ngộ.

 

Chuyện 26:Đối Thoại Dành Chỗ Trú Ngụ

Nếu mở một cuộc tranh luận về Phật pháp và thắng được các người đang cư trú ở nơi đó thì bất kỳ một nhà sư nào lang thang đi thuyết pháp cũng có thể được lưu lại trong một thiền viện. Nếu nhà sư đó bị bại, sư phải đi nơi khác.

Trong một thiền viện ở mi?n bắc Nhật Bản có hai ông sư huynh đệ kia đang cư ngụ cùng với nhau. Sư huynh thì có học thức, nhưng sư đệ thì ngu dốt và chỉ có một con mắt.

Một nhà sư lang thang ghé đến và xin trú ngụ, đã chính thức thách họ tranh luận về giáo pháp thượng thừa. Sư huynh, ngày hôm đó đã mệt mỏi vì nghiên cứu nhiều, nói sư đệ thay thế mình. “Đi ra và đề nghị đối thoại trong tĩnh lặng” sư huynh cẩn thận dặn dò.

Bởi thế nhà sư trẻ và người khách lạ cùng đi tới trước bàn thờ Phật và ngồi xuống.

Một lát sau đó, người du khách đứng dậy rồi đi vào gặp sư huynh và nói: “Sư đệ của ông quả là một tay phi thường. Ông ấy đánh bại tôi rồi.”

“Hãy thuật lại cuộc đối thoại cho tôi nghe,” sư huynh nói.

“Được chứ!” người du khách kể, “thoạt tiên tôi giơ lên một ngón tay, tượng trưng cho Đức Phật, đấng Giác Ngộ. Cho nên ông ấy liền giơ lên hai ngón tay, biểu hiệu cho Đức Phật và giáo pháp của ngài. Tôi giơ lên ba ngón tay, tượng trưng cho Đức Phật, giáo pháp của ngài và các môn đệ của ngài sống một cách hòa đồng. Lúc đó ông ấy liền giơ nắm đấm vào mặt tôi, ám chỉ rằng cả ba đều khởi từ một sự chứng ngộ. Như vậy là ông ấy đã thắng và vì thế tôi không có quyền lưu lại nơi đây.” Nói xong, người du khách ra đi.

“Cái tên đó đâu rồi?” sư đệ chạy vào hỏi sư huynh.

“Ta biết rằng sư đệ đã thắng cuộc tranh luận.”

“Chẳng thắng cái quái gì cả. Tôi sẽ đập cho hắn một trận.”

“Kể cho ta biết đề tài tranh luận,” sư huynh hỏi.

“Tại sao à! Ngay lúc hắn vừa trông thấy em hắn giơ một ngón tay lên, s? nhục em bằng cách ám chỉ rằng em chỉ có một con mắt. Vì hắn là người lạ nên em nghĩ rằng em nên lịch sự với hắn, bởi thế em giơ lên hai ngón tay, chúc mừng hắn rằng hắn có hai con mắt. Rồi thì tên hèn hạ vô lễ lại giơ lên ba ngón tay, muốn tỏ lộ rằng giữa hai người chúng ta chỉ có ba con mắt. Cho nên em phát điên lên định đấm hắn, nhưng hắn lại chạy ra mất và rốt cuộc chỉ có vậy thôi!”

 

Chuyện 27: Giọng Nói Của Hạnh Phúc

Sau khi Bankei lìa trần, một người mù sống cạnh thiền viện của thiền sư kể với một người bạn rằng: “Vì tôi mù, tôi không thể nào nhìn thấy được mặt người, cho nên tôi phải đoán tâm tánh của người qua thanh âm tiếng nói của người đó. Thông thường khi tôi nghe thấy ai chúc mừng người khác được hạnh phúc hay thành công, tôi cũng nghe được một cái giọng ganh tị thầm kín. Khi nghe lời chia buồn với điều bất hạnh của người khác, tôi nghe có sự vuithích và mãn nguyện, tưởng chừng như kẻ đang chia buồn nhưng thật sự sung sướng vì có chút gì bỏ lại để cho mình kiếm chác trong cõi riêng tư.

“Tuy nhiên, với bao kinh nghiệm của tôi, giọng nói của Bankei luôn luôn thành thực. Mỗi khi ông bầy tỏ sự vui sướng, tôi chỉ nghe thấy giọng sướng vui mà thôi, và mỗi khi ông tỏ ra phiền muộn, tôi chỉ nghe thấy một giọng muộn phiền.”

 

Chuyện 28: Hãy Mở Kho châu Báu

Của riêng ông

Daiju đến thăm thiền sư Baso ở Trung Hoa. Baso hỏi: “Ông tìm gì vậy?”

“Sự giác ngộ,” Daiju trả lời.

“Ông có kho châu báu của riêng ông. Tại sao ông phải kiếm ở bên ngoài?” Baso hỏi.

Daiju dò hỏi: “Kho châu báu của tôi ở đâu?”

Baso trả lời: “Cái mà ông đang hỏi là kho châu báu của ông đấy.”

Daiju giác ngộ! Từ đấy về sau này ông hối thúc các bạn bè của ông: “Hãy mở kho châu báu của riêng ông và hãy xử dụng những của báu này.”

 

Chuyện 29: Không Nước, Không Trăng

Khi ni cô Chiyono học Thiền với Bukko của phái Engaku, cô không đạt được kết quả của sự thiền định trong một thời gian dài.

Sau cùng vào một đêm sáng trăng cô xách nước trong một cái thùng xô cũ buộc bằng nan tre. Nan tre bị đứt và cái đáy rớt ra khỏi thùng xô, và ngay vào lúc đó Chiyono được giác ngộ.

Để kỷ niệm, cô viết một bài thơ:

Bằng cách đó và ta đã cố bảo toàn

cái thùng xô cũ

Vì dây nan tre đã yếu và sắp đứt

Cho đến lúc cuối cùng cái đáy rớt ra.

Không còn nước trong thùng nữa!

Không còn trăng trong nước nữa!

 

Chuyện 30: Danh Thiếp

 

Keichu, đại thiền sư thời Minh Trị, là người đứng đầu của Tofuku, một tu viện ở Kyoto. Một ngày thống đốc của Kyoto đến viếng thăm ngài lần đầu tiên.

Người hầu cận của ngài trình vào tấm thiếp của v? thống đốc, đọc thấy là: Kitagaki, Thống đốc Kyoto.

“Ta không có việc gì dính dáng với một kẻ như thế,” Keichu nói với người hầu cận của ngài. “Hãy bảo ông ấy ra khỏi nơi đây.”

Người hầu cận mang tấm thiếp ra đưa lại với lời cáo lỗi. “Đó là sự lầm lẫn của tôi,” v? thống đốc nói, và lấy bút chì ông gạch bỏ đi mấy chữ Thống đốc Kyoto. “Hãy thưa lại với thầy anh.”

“Ồ! đấy là Kitagaki ư?” thiền sư reo lên khi ông nhìn thấy tấm thiếp. “Ta muốn gặp ông bạn đó.”