ÚP NGỬA MỘT CỐC TRÀ

ÚP NGỬA MỘT CỐC TRÀ

Mỗi lần nghe ai đó báo tin về sự ra đi của người thân họ, mình luôn thầm nghĩ đến câu;

“Ngồi nghe hạt bụi vô thường
Chạm nhau trên những nẻo đường… lao xao
Hạt nào lỡ vướng ta đau
Hạt nào lấp lánh sắc màu phù hư!”

Ở tu viện, ngài Thuksey Rinpoche lúc nào cũng kể câu chuyện khi ngài nhập thất, mỗi buổi tối khi uống trà xong, ngài thường úp chiếc cốc xuống. Đến sáng hôm sau, khi tỉnh dậy thì úp ngửa chiếc cốc ra và tri ân với cuộc đời rằng: ”Ồ, hôm nay mình vẫn còn có mặt trên cuộc đời, sự sống vẫn đang tiếp tục để mình có thể chính tay ngửa chiếc cốc lên. Nguyện cho một ngày của mình không bị lãng phí và sẽ tích cực làm thật nhiều việc thiện.”

Có nhiều người còn rất trẻ, chỉ qua một khoảnh khắc thôi, họ đã không thể tự tay mình úp ngửa chiếc cốc lại. Họ đã sống mãi mãi ở hương vị trà của buổi tối hôm trước, không thể tỉnh dậy để nhìn thấy một bình minh tiếp tục của cuộc đời.

Có vài người uống vội nước trà trên chiếc cốc, như một sự lãng phí của tuổi trẻ để rồi chính họ cũng chẳng cảm nhận được hạnh phúc biết bao khi mỗi sáng chính tay mình được úp ngược cốc trà và nói rằng “Ngày hôm nay thật hạnh phúc”

“Sanh tử là sát na trong một khắc
Duyên nghiệp là những chuyển biến chắc thường.”

Sanh tử vẫn trôi chầm chậm mỗi ngày. Nó chậm đến mức ta không thể kiểm soát được. Sanh tử chuyển biến khi sự sống, duyên nghiệp chấm dứt và chuyển sang một trạng thái khác.

Khi uống xong một cốc trà, ngủ dậy, úp ngửa cốc, hương vị trà hôm nay đã khác hẳn so với hôm qua rồi….

“Úp ngửa một cốc trà
Đời người thôi đã hết
Trà hôm nay đổi vị
Thế sự hồi chấm kết.”
~Thanh Huy viết