Dành Cho Ai Muốn… An

DÀNH CHO AI MUỐN… AN

An – ai mà không muốn, nhưng chúng ta thường muốn một đường làm một nẻo! Chúng ta muốn ăn xoài ngọt nhưng cứ trồng chanh chua, và như vậy ta thường sẽ không đạt được mong muốn của mình.

An, thực ra cũng không khó lắm nếu chúng ta biết chấp nhận: đây là quả xấu mình đã gieo, giờ mình vui vẻ hưởng, nghĩ thế không còn thấy oan hay oán ai nữa! Nhờ đó, chủ nợ có khi tha cho mình sớm, xoá nợ vì ta “biết điều”.

An, cũng dễ nếu ta biết nỗ lực. Không chỉ chịu đựng quả xấu, ta còn biết cải tạo đất, gieo đúng hạt mình cần: ví dụ xoài ngọt, thơm! Thì sau đó không bao lâu, đủ ngày tháng siêng năng chăm bón, ta sẽ thu về những trái xoài ngon, ngọt, một cách tự nhiên, đúng quy luật, không phải cầu cạnh ai cả.

An, cũng dễ thôi, nếu ta biết đủ! Ngày có ba bữa tạm tạm, tối có chỗ đặt lưng để không bị nắng mưa, và mình biết ơn vì có người đã tạo cho mình bữa ăn, mái nhà… một cách gián hay trực tiếp. Biết ơn là một cách giúp lòng mình nhẹ, an và sống tử tế – gieo hạt lành tiếp nối!

An cũng là biết buông bỏ bớt. Đôi tay ta trĩu nặng với đủ món bên ngoài: danh vọng, tiền bạc, ghét, ganh, buồn chán, hơn thua, sai đúng, được mất… Cái nào mình cũng quơ vào và đôi tay không rảnh rang để nắm bàn tay thầy, bàn tay Bụt, bàn tay người thân, thương, người khổ hơn mình để thong dong đi qua một quảng đường dài ngắn. Nắm những bàn tay đầy thương yêu, hiểu biết đó, ta sẽ được tiếp năng lượng bình an, năng lượng ấy thấm trong ta, khiến ý-ngữ-thân của ta cũng trở nên mát mẻ, dịu dàng! Khi đó ta an mà người cũng an, đời cũng an từ đó.

An, như thế không phải cầu mà là kiến tạo, từ cách ta sống trên 3 phương diện: ý-ngữ-thân!

Sưu Tầm


Bài Cùng Thể Loại