BÀI KINH VÔ TỰ

BÀI KINH VÔ TỰ

Những câu Kinh được chép vào khắp nơi trong cuộc sống, nhưng chỉ những người đủ duyên, đủ tĩnh lặng, mới có thể đọc được.

Câu kinh “vô thường” được chép vào những giọt sương mai đầu cành, chép vào tia chớp thoáng qua ngang trời ngày giông gió. Chép vào cánh hoa rơi. Chép vào dòng nước chảy. Chép vào đám mây chiều tan hợp cuối trời. Chỉ một sát na, còn đó mất đó. Mong manh, ngắn ngủi. Vô thường.

Câu kinh “vô ngã” được chép vào những con sóng bạc đầu đuổi nhau trên mặt biển. Sóng là nước trong ngày bình yên, nước là sóng trong ngày bất an. Chỉ do lòng nổi gió mà thành khác nhau, nước lao xao thành sóng rồi vỡ tan. Vô ngã.

Câu kinh “vô nhiễm” được chép vào những cơn gió đi khắp thế gian. Ai nhuộm màu được cơn gió? Ai làm bẩn được cơn gió? Chép vào đóa sen trắng tinh khôi ngoài hiên. Vô nhiễm.

Câu kinh “vô trước” (không vướng bận) được chép vào lòng hư không. Nhỏ như hạt bụi chiếc lá cánh chim, to lớn như mặt trăng mặt trời, đi ngang qua lòng hư không cũng không để lại một dấu vết gì. Vô trước, không vướng mắc, những bước chân qua.

Và câu kinh “sắc không” chép vào vệt nắng ngoài hiên; vệt nắng có hình dạng, có thể hong khô được đôi tay, có thể nuôi lớn một ngọn cỏ dại, nhưng không ai có thể cầm giữ được. Có hay không? Có như không.

Rồi ai cũng sẽ có một ngày, đủ tĩnh lặng để đọc được những “câu kinh vô tự” như vậy, từ hôm ấy, cuộc sống bắt đầu đổi thay mãi.